«Tình yêu giữa cha mẹ và con cái phụ thuộc rất nhiều vào sự tha thứ.Tuy nhiên đôi khi, nhất là khi chúng ta nỗ lực để cải thiện tình hình nhưng không có hiệu quả, chúng ta phải định hướng lại sự chú ý của mọi người vào những khả năng có lợi cho sự tuyệt vọng của họ.Chúng ta không thành công ngay được.Cuộc sống đầy những sự không chắc chắn và những thảm hoạ ngẫu nhiên.chúng ta sẽ có thể đóng góp một điều gì đó có giá trị không thể đánh giá nổi đối với những ai đã cứu sống chúng ta.Họ sẽ trở nên đầu hàng hoàn cảnh và chính mình, nhu nhược và hèn kém.Đối với nhiều người, quá khứ như là một nguồn giải trí bất tận, nếu nó đau đớn thì người ta lại càng thường quay đi quay lại như một bộ phim tình cảm ưa thích.Tôi tưởng tượng như nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cha tôi.Chính đây là lúc chúng ta bộc lộ khả năng của mình để coi thường những giới hạn của cuộc sống.Nếu cái bạn đang làm không có tác dụng thì tại sao lại không thử cách khác?».