Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.Tất cả mãi mãi là tất cả.Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Chúng xèo xèo sền sệt.Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
