18 tuổi là được tự do.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.Có lẽ mình nên im lặng.Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Lúc đó, tôi trống rỗng.