Thay vì vậy, họ cho vận rủi là một thử thách cần vượt qua, từ đó sẽ dẫn lối cho họ tới cơ hội tốt hơn trong tương lai.trong chương 5, tôi mô tả cuộc đời xui rủi của Clare.Tôi học cách để cho qua đi nếu không đúng hoặc khiến mình phiền muộn.Những khác biệt về cách người may mắn và người không may nhìn vận rủi trong cuộc đời mình thể hiện trong nhiều cuộc phỏng vấn của tôi,Trong phần thứ hai của cuộc gặp gỡ, tôi trình bày một số ý kiến của tôi về may mắn, rồi cùng Patricia thảo luận xem cô sẽ kết hợp những kỹ thuật may mắn vào cuộc sống của mình như thế nào.Lá thư nói về thời thơ ấu không hạnh phúc cho lắm của tôi, và tôi nghĩ “trời, làm sao bà biết vậy nhỉ?” bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lá thư đó nói hoàn toàn điều chung chung, có thể “linh ứng” với bất kỳ người nào.Nhiều người may mắn, như Jonathan, cảm thấy thiền định là cách đơn giản nhất để mài sắc trực giác.tôi nghĩ rằng cơ hội cái áo vẫn còn đó thật mong manh, nhưng vẫn quyết định phải đi thử xem sao.hồi còn nhỏ cô đã từng ngã vào một tảng đá,vỡ đầu trong khi hái hoa cúc, từng phải chờ lính cứu hỏa tới cứu kẹt khi kẹt bàn chân vào lưới chắn, từng bị một tấm ván từ trên một tòa nhà rớt xuống trúng đầu.Tôi nêu bật những lý thuyết nằm sau từng nguyên tắc, minh họa bằng những trích dẫn từ các cuộc gặp gỡ của tôi với những người may mắn và người không may qua các khảo sát và thí nghiệm của mình.
