Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.Rất rối rắm và hoang mang.Mà lại nghĩ về con người.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Có ai mất xe lại thế không.Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.