Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.Mà lại nghĩ về con người.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
