Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Cặp giò kia phàm tục quá.Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Tôi cũng tưởng mình đùa.Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
