Tha thứ và quên đi là sự yêu thương trong hành động.Và bản thân chúng ta cũng không quên trách nhiệm của riêng mình trước sự đóng góp của người khác.Tha thứ nghĩa là đồng cảm và bình yên tiến về phía trước với điều tốt, và hướng tới điều tốt đẹp hơn.Khi có lòng tự trọng, chúng ta sẽ có tính khiêm nhường.Không có sự trung thực, ảo tưởng sẽ thống trị.Giờ là lúc ném bỏ chính chiếc bao.Không hành động có thể đồng nghĩa với sự thờ ơ, hờ hững.Tâm hồn - cái tôi thật sự của mỗi người - từ thuở ban sơ rất trong sáng và không mang tội lỗi.Tôi cảm thấy mình được bao quanh bởi một đám mây mềm mại bình an.Ta có thể cảm thấy người khác vô ơn, không biết suy nghĩ hay thậm chí ích kỷ, nhưng vấn đề thật sự là ta không nhận ra những toan tính ích kỷ của riêng ta.