Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.Đi đâu cũng vất vả.Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Chả phải bổn phận gì.- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Mà lại nghĩ về con người.Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.