Thế chẳng đưa mình đi đến đâu, mà chỉ tổ làm mình phiền toái thôi, phỏng có ích gì.tuy nhiên, một số cuộc phỏng vấn khác của tôi cho thấy đầu óc mê tính đã ảnh hưởng tiêu cực, kinh khủng lên cuộc đơi của những người không may.giống như đến một nơi mới trong vườn cây ăn quả, thình lình bạn được bao quanh bởi hàng hàng lớp táo.Việc đạt được hoài bão hay không của người may mắn và người không may chẳng qua là do sự khác biệt rất lớn trong cách họ nghĩ về bản thân và cuộc sống.Những người được ép phải cười nhớ nhiều thông tin trong chuyện của Woody Allen hơn những thông tin trong bài xã luận khô khan.với những câu hỏi chung chung, kiểu như đạt được một hoài bão trong đời; những câu hỏi chi tiết hơn, như khả năng được hưởng một kỳ nghỉ tuyệt vời, khả năng một người bạn bặt tin đã lâu bất ngờ tới thăm; và cả những câu hỏi đề cập đến những sự việc trong tâm kiểm soát, như duy trì mối quan hệ tốt với gia đình, lẫn những câu hỏi liên quan đến những việc nằm ngoài kiểm soát, như được ai đó cho 250 đô la xài vặt.và một cách tuyệt vời để giới thiệu người này với người khác là rủ thêm người mới đến.Câu hỏi đóng thường được trả lời là “không” hoặc “có”, và không khuyến khích chuyện trò thêm.Trong quá trình nghiên cứu của mình, tôi thực hiện một thí nghiệm đơn giản nhằm quan sát niềm mong chờ của người may mắn và người không may ảnh hưởng đến mức độ nào cố gắng thực hiện mục tiêu của họ như thế nào.Người không may thường nghĩ ngay là mình sẽ thất bại, nên không mất công cố sức thêm.