Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Chúng là những kiệt tác.Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim.Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.