Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn.Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được.Phải học tập một cái gì đó lâu dài.Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.Sự tiếp tế thời gian mặc dầu rất đều đặn mà lại bị hạn chế một cách khắc nghiệt.Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà.