Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó.Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.