Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.Tôi không bảo rằng những cuốn ấy hợp cho những người mới học đâu, nhưng tôi không hiểu tại sao những người thông minh trung bình, sau một năm gắng sức đọc sách lại không thể tấn công những kiệt tác về sử hoặc triết học đó được.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.Trước hết, xin bạn đề phòng nhiệt tình của mình.