Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Nháy: Chiều đi đá bóng.Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.Tôi và thằng em lại về.Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
