Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
